Áo trắng bây giờ có
ngẩn ngơ
Thương ai nhớ mãi nét ngây thơ
Có lần qua chốn Gia Long ấy
Lạc mất hồn nên cứ thẩn thờ
Ngày đã qua rồi đêm cũng qua
Tương tư tà áo tuổi mơ hoa
Áo ngày xưa đó em thường mặc
Cònn mãi trong hồn những thướt tha
Xa cách bây giờ đã mấy năm
Áo xưa nay đã quá trăng rằm
Vẫn còn trắng quá tinh khôi quá
Những lúc chiều sang lại nhớ thầm .